rnrnCác pháp chỉ là hư vọng do tâm tạo tác, không sanh diệt, cũng không không sanh diệt, chẳng phải như, cũng chẳng phải chẳng như. Phàm đã sinh ra kiến giải về pháp là đã sai rồi, ngay cả câu đang viết này cũng vậy. rn rnChúng sinh vốn chẳng thật có, cái khổ cũng chẳng thật có. Khổ đã không có thì Tập, Diệt, Đạo cũng Không. Không này là không có tự tính, không thật có, chứ không phải cái không trống rỗng, nên Khổ tuy không, mà chúng sinh khó mà nhẫn chịu, Tứ Đế tuy Không, mà cái dụng giải thoát vẫn chẳng bị mất. rn rnPhiền não vọng tưởng vốn chẳng thật có, chỉ do vô minh, khởi vọng tưởng mà cho rằng có vọng tưởng phiền não và vô minh. rn rnPhật và chúng sinh tánh thường rỗng lặng, đều là pháp do tâm tạo, không thật có. rn rnTất cả các pháp đều do tâm tạo, ngay cái tâm này cũng vậy, đều là vọng tưởng, thậm chí là cái vọng tưởng này cũng vậy... rn rnTức tâm tức phật, chúng sinh vốn dĩ đã thành phật từ vô thủy kiếp, chẳng phải tu mới thành, cũng chẳng cần trừ vọng tưởng. Giống như chuyển luân vương, ngủ mê thấy mình là phàm nhân. Chẳng cần tích công đức, chẳng cần tỉnh giấc mộng, vẫn là chuyển luân vương. rn rnChẳng phải tâm chẳng phải phật, tâm phật đều vọng, vọng vọng là vọng, chân chân cũng vọng, vừa chân vừa vọng là vọng mà chẳng vọng chẳng chân cũng là vọng. rn rnCho rằng vạn pháp đều không, chúng sinh vốn đã là phật mà tha hồ tạo nghiệp, chẳng chịu tu sửa thì cái khổ tuy rằng vô tính không thật, nhưng liệu sức mà xem có nhẫn chịu được không. rn rnCác pháp vốn vô sanh rnChẳng có chẳng không có rnChẳng như chẳng không như rnSuy nghĩ chẳng thể trúng rnNói năng chẳng thể nhằm rnLấy dao mài thật sắc rnMột nhát vào ngay tim rnĐâu tâm đâu chẳng tâm?rnrn